Cả tuần nay, Voi còi cứ lao vào công việc, chả thèm để ý gì tới kiến. Có biết mình thèm bánh chocopie, thèm sữa chua không biết nữa? Thèm... được thấy Voi còi nhăn cái trán??
Bực qúa đi mất, mình chả muốn hẹn ai để có một ngày sốt ruột, mong ngóng với cái tên vô tâm này thế ư?
Lấy điện thoại ra nhắn tin cho Voi còi, đợi mãi đến chiều Voi còi mới reply "tối anh lên cho mà giết"... Hihi, sóng trong lòng bớt đi một nửa, nhưng mình chả thèm mừng vội, phải cho Voi còi biết mình chả thèm Voi còi. Thực ra là thương Voi còi vì công việc áp lực và Voi còi rất yêu mình vì có chút thời gian rành nào là chỉ bù đắp cho mình thôi.
cốc cốc...! có người gõ cửa nhà mình, đang lơ mơ vì vừa tắm xong mở của ra nhìn thấy cái mặt lạnh như tiền. "sao anh gọi điện mà không nghe máy" hiccc(giã bộ tý, mình cũng muốn nghe lắm đấy chứ)
Chả thèm nói gì, ai kêu thương việc hơn thương "mình",
kiến: "kiến ghét anh lắm, thơm kiến một cái vào má được không?
Voi còi: Voi còi hôm nay đi được gần 100km rồi, mệt quá!
Kiến: đê em gửi xem Voi coi có mùi gì không nào? mùi này quen quen, hic, hôi lém"""
Voi còi: Voi còi mệt lắm
Kiến: Voi còi vào rửa mặt đi, mệt sao Voi còn sang thăm kiến, nghĩ bụng: thích thế nhưng cứ làm giã bộ tý
Voi còi:??????? vì kiến sắp loại voi từ vòng gửi xe rồi
Voi cười, vò đầu mình rối tung cứ như mình con nít lắm, uh chỉ có con nít mới hay vòi vĩnh như vậy chứ nhỉ? ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét